Nhưng ở phía bên kia của thành công là áp lực của người luôn đi đầu, luôn phải làm người cầm đuốc – người giữ lửa. Ngọn lửa ấy vừa sưởi ấm, vừa đốt cháy.
Khi im bặt tiếng vỗ tay, Bùi Công Duy có “thời gian” và “không gian” cho riêng mình không – khoảng lặng nào để ngọn lửa tiếp tục cháy mà không tàn?
Công, nơi anh, là cống hiến nhưng cũng là khoảng lặng để chiêm nghiệm về nhân sinh.